Dịch vụ tạo Sách nói (AudioBook)
Dịch vụ tạo Sách nói (AudioBook)
Dịch vụ tạo Sách nói (AudioBook). Ứng dụng mạnh mẽ công nghệ thông tin, nhất là công nghệ số nhằm nâng cao năng lực hoạt động của các thư viện và hình thành mạng lưới thư viện hiện đại; bảo đảm cung ứng dịch vụ đáp ứng nhu cầu của người sử dụng; thu hút đông đảo người dân quan tâm, sử dụng dịch vụ thư viện, góp phần nâng cao dân trí, xây dựng xã hội học tập.
Giới thiệu Kênh sách nói của Thư viện Quân đội
Bạn có thể tham khảo minh họa sản phẩm Audiobook dưới đây:
Truyện ngắn: TIẾNG KHÈN
Tác giả: Phùng Văn Khai
Thuộc kho sách nói: Thư viện Quân Đội
Thực hiện: UCVN
"... Ơi dòng sông Pô Kô xanh biếc nước chảy xiết sâu thẳm". Những rộn rạo phút đầu khi tiếp kiến dòng Pô Kô ùa vào từng thớ thịt. Đoàn vẻn vẹn hai người, tôi và A Khàn, người làm công tác văn hóa vùng đất ba dan này. Thượng nguồn sông là rừng núi nước bạn Lào anh em. Thượng nguồn trí não tôi là những hình ảnh bập bõm cách đây trên ba mươi năm, hằn rõ nhất tiếng khèn của K’rí. Tiếng khèn chiến sĩ đội vận tải K’rí lạ lắm, ngần ấy năm không mùa trăng nào quên được. Khi được phân công đi tiền trạm chọn cảnh quay cho một bộ phim tài liệu về dòng Pô Kô, đêm ấy tôi mơ thấy tiếng khèn, cả ánh mắt ươn ướt khi tôi lạc vào rừng hoa Pơ lang, nơi có suối Kin uống nước núi Cô Păng. Chúng tôi lầm lũi tiến về phía dãy núi Cô Păng. Mặt trời nhô cao. Nắng cồn cào trên mặt lá rừng. Tôi như có sóng ở trong đầu. Ngần ấy năm sao đất này chưa chuyển biến, vẫn cộc cằn, hốc hác. Chỉ những hố bom vợi đi nhiều. Lạ những nơi bom đánh, cây cỏ lại xanh. Chắc phù sa của đất đồn vào những vết thương ấy. A Khàn lầu bầu: "Hải à. Mày cứng cái đầu quá. Tao ở đây nhiều tao biết mà. Không có cái gì đâu. Mấy đoàn đến rồi bảo đất này không có gì". Tôi bực giọng: "Mày không thích thì mai về. Phim sai tập tục tao bảo với bà con A Khàn trốn cái núi Cô Păng, trốn dòng Pô Kô, thích ở thị trấn hơn lên núi, cái chân không thèm hơi rừng, cái tay nhớ hơi vú vợ..." A Khàn cồ lên: "Thôi... Tao chịu đi. Nhưng đói cái bụng quá. Mày cho tao ít rượu". Tôi vẫy A Khàn vào thếp rừng lúp xúp. Hai thằng lăn xuống cỏ. Tôi mở bi đông rượu đưa A Khàn: "Mày uống ít thôi còn làm quà cho già làng Đắc Na". Mắt A Khàn sáng lên. Rượu vào đến đâu biết đến đấy. A Khàn nằm duỗi nhìn trời cằn nhằn: "Không có voi đi nhọc quá. Bây giờ không ai nuôi voi mà. Sợ nó bắn trộm. Còn mỗi con voi của già làng..." Tôi giục A Khàn: "Đi thôi. Mày định để tao ngủ rừng sao A Khàn". A Khàn lục sục đứng lên băng ra đường lầm lũi leo dốc núi.
(Mời các bạn nghe tiếp truyện...)
Hoặc một sản phẩm số hóa Audio,video giới thiệu sách mới của Thư viện: